nguyenguyen: (Default)
nguyenguyen ([personal profile] nguyenguyen) wrote2008-12-04 04:33 pm

...




Thực sự chỉ mong còn lại chút gì đó Bình-Yên nơi trái tim này!

Tôi như kẻ lang thang đang mệt nhoài bởi đói và khát, là kẻ lữ khách chán chường bởi nỗi cô đơn, là người nghệ sĩ gào thét trong tuyệt vọng của bế tắc,... Có lẽ... tôi là tập hợp tất cả những thất bại về tinh thần trong suốt những ngày vừa qua. Mắc kẹt, không có lấy một động lực, sự phũ phàng từ bên ngoài, những nụ cười giả lả, sự hời hợt và im lặng đáng khinh bỉ,... Những ngày qua gần như là địa ngục, thứ địa ngục không bỏng rát cũng không thiêu đốt, không cả Satan hay Diêm Vương, không có cả những thứ cực hình thấm đẫm máu của thể xác. Chả có gì làm tôi đau. Nỗi đau từ trong chính tôi. Địa ngục trong chính tôi. Tôi ở đó, tắm trong bóng tối, chỉ có bóng tối, chỉ có tôi... gục ngã và không buồn chống cự!

 
Một mùa đông khác lại đến...
... một chu kỳ khác lại sắp đi qua.
Cuối cùng cũng chỉ là thế,
cuối cùng cũng chỉ đến thế.

Chưa kịp ngẩng nhìn Mặt Trời, ánh sáng đã nhường chỗ cho đêm đen.
Cỏ hoa chưa kịp khoe sắc, tuyết đã phủ cả lối vào vườn xưa.
Tôi chưa kịp đứng dậy bước đi, bàn chân đã hóa rễ bám vào mặt đất.
"Cát bụi lại trở về với cát bụi",
"Lạ rụng về cội",
suy đến cùng vẫn là vòng tròn ấy!
 

Có còn đâu chỗ cho tôi!?
 
Mùa ơi! Sao hoang vu lạnh lẽo thế!? Sao ngạo ngược đến thế mà cũng bạc nhược đến thế!? Đến ngươi cũng thành đứa con đẻ của chính cuộc đời này sao!?

 
Làm ơn đi! Bình-Yên đi! :))
Chẳng cần gì nữa cả, chỉ cần Bình-Yên!