nguyenguyen: (Default)
Có những lúc như thế này, tự nhìn vào chính bản thân mình, nhìn ngắm từng đường gân xanh ẩn sâu dưới làn da, từng nốt ruồi, từng đường sống mũi, hàng lông mày, từng đường nét của cơ thể, chỉ để thấy thật hụt hẫng, vô vị và trống trải. Đó là những lúc tự hỏi vì sao chúng ta lại phải khác nhau đến vậy. Không có một khuôn đúc nào cho từng cá thể trên thế giới này. Không một điểm chung nào đủ sâu sắc và tinh tế để ta thực sự tìm thấy một điểm tựa cho chính mình. Tại sao? 

Những đường biên giới, những rặng núi, những con sống chia cắt các vùng lãnh thổ, từng ngôi làng, thành phố, những bộ lạc định cư từ lâu đời. Chưa đủ. Các nhà chính trị lại hội họp với nhau, trải tấm bản đồ thế giới ra trên bàn hội nghị thượng đỉnh, và với những cây thước trong tay, họ lại bắt đầu chia cắt thế giới một lần nữa, theo đuổi những ý đồ của riêng mình. Thế giới chia cắt một lần nữa, theo một phương cách khác.

Những khác biệt chồng chất. Những nét cắt chằng chịt. Nếu họa hình tất cả những đường ấy lên một mặt giấy trắng tinh, có khi ta được một tấm lưới với vô vàn những con mắt nhỏ li ti, tưởng chừng như hoàn toàn bị bịt kín bởi hằng hà sa số những thể loại đường nét. Tấm lưới trải rộng ra vô tận, ra toàn phạm vi diện tích của địa cầu này. Trải rộng sâu thẳm vào từng lòng đại dương, nơi nước biển ngỡ đâu đã là cõi tự do hoàn toàn lại một lần nữa bị chia cắt bởi những bãi bờ, những mũi đất, những túi đầu, những mỏ khoáng sản, những loài động vật biển. Sự khác biệt lan tỏa và luồn lách trong từng ngõ ngách, không nơi nào không tràn đến, bủa vây lấy cuộc sống của chúng ta.

Sự khác biệt mắc chúng ta trong một mớ hỗn độn những gào thét đòi quyền tự do và tính độc lập, đòi hỏi cái tôi riêng được công nhận, được tuyên dương, thậm chí là được ngưỡng mộ. Người ta đào bới vào lòng tấm lưới, moi móc cho bằng được một tập thể khác biệt để chen chân vào, hay để lùng sục được một phương cách nào đó để lại dựng lên một tấm lưới khác bao bọc quanh thân thể. Lưới đan lưới. Lưới chồng lên lưới. Mỗi cá thể mắc kẹt trong một tấm lưới riêng, được đảm bảo sự độc nhất của mình bằng những đớn đau hằn lên cá thể với những mắt lưới. Và những túi lưới đó lại bị bao phủ vô tận bởi tấm lưới vĩ đại của sự khác biệt.

Tôi nhớ ngày ấy, cái khoảnh khắc giữa buổi chiều trong một căn phòng nhỏ kiểu Pháp, với những chiếc cửa sổ gỗ của kiểu Pháp bị bít gần kín, chỉ chưa ra những rãnh hỡ nằm ngang do những thanh gỗ đặt lệch. Nơi ấy, tôi chôn chân đứng nép mình trong bóng tối, tránh cái nắng gay gắt lúc 3h chiều. Và tôi thấy sự chia cắt đầu tiên trong đời mình. Nắng vẫn tràn qua căn phòng, nhưng chính những thanh gỗ lệch trên khung cửa sổ đã "chẻ" nắng ra thành muôn vàn những vạch nhỏ. Cả một vạt nắng tháng 5 trải từ bầu trời xuống thế gian tràn vào chốn riêng tăm tối của tôi, chỉ còn lại hình hài của những đường mỏng mang in trên nền đất lạnh. Trong lòng những dòng chảy mảnh vụn đó là bụi. Bụi lơ lửng trong không khí, ánh lên thứ ánh sáng vàng tươi mê hoặc như thể ta đang lạc vào thế giới thần tiên nào đó, như thể sau khung cửa sổ ngăn cách bóng tối và ánh sáng là nơi tôi sẽ bước vào những khu vườn trong mơ nào đó. 

Sau cánh cửa sổ đó là những mắt lưới đan xen chồng chất lên nhau, bắt chết cả sự phóng khoáng cuối cùng của tự nhiên.

Tôi nhìn ngắm đôi tay mình, bên khung cửa sổ với nắng ngập tràn qua khung cửa, và tự hỏi: Có phải chính những hình hài này làm nên những đường bên giới, ngăn cách ta với phần còn lại của thế giới, với những cá thể khác!? 

Ngước mắt nhìn ra ngoài khoảng không gian đầy nắng ấm khuất sau tấm rèm cuộn trước mặt, tôi ao ước được một lần tựa cả thân thể vào dòng nắng ấm áp như tháng 5 ấy. Có lẽ... đó mới là con đường dẫn đến thế giới mà tôi mơ.

*

ps: viết nhắng. không suy nghĩ!
nguyenguyen: (free)
Đến cuối năm là y như rằng lại rơi vào cái hố suy tư ngẫm ngợi. Và khi không suy tư ngẫm ngợi, thì hoặc là như thể đang lềnh bềnh trong một dòng nước, dưới cái nắng gắt đến say mèm nào đấy, hoặc lại như trượt không phanh, không cả chút níu giữ của trọng lực nào,... tựu lại là rơi vào vô thức. Đêm qua, nằm mơ thấy mình trải qua bối cảnh của một câu chuyện kinh dị. Kể cũng vừa khéo khi đang hóng đến Tết để đi xem "Lời nguyền huyết ngải", muốn "nếm mùi" kinh dị Việt. 

Nghĩ về Kenshin. Quá tâm đắc cái tên ấy, hoàn cảnh ra đời của nó, và chính con người ấy. Khi nghĩ về sống và chết trong cái âm hưởng của điển khi một năm khác lại đang cạn dần này, khó mà tránh được những liên tưởng và chiêm nghiệm về Kenshin. Có 2 kết thúc cho câu chuyện ấy. Một vì độc giả. Một do chính tác giả đặt ra ban đầu. Một sống hạnh phúc về cuối đời. Một, chết đi, nhưng được ở bên người mình yêu. Nhiều năm trước, mình đã chọn cái kết đầu tiên. Bây giờ, mình chọn cái kết sau. 

Sống chết là chuyện ở đời. Đã tồn tại ắt phải có lúc vĩnh viễn ra đi. Vấn đề là ta đối mặt với giây phút cuối đó thế nào. Kenshin chết bên Kaoru, người yêu thương, dưới gốc cây anh đào. Thanh thản ra đi. Có bao giờ trong suốt cuộc đời đó của mình, Kenshin đã chờ đợi giây phút ấy, giây phút được chết: Cuối cùng cũng có thể ra đi!? Một sát thủ không thể uống ngon lành một ngụm rượu chỉ vì vị tanh của máu. Giết người vì lý tưởng. Uống rượu để tìm quên. Cuối cùng chỉ là sự day dứt khôn nguôi. Vết sẹo đầu tiên đưa Kenshin từ vị trí một sát thủ trong bóng tối ra hoạt động ngoài ánh sáng. Vết sẹo thứ hai trở thành nỗi day dứt mãi khôn nguôi khi đồng thời vừa đánh thức trái tim, đồng thời lại khiến nó trở về với sự yếu đuối của trái tim theo nghĩa bóng, bị tổn thương, vết thương giằng xé không bao giờ phai. Rốt cuộc vẫn là Kiếm Tâm.

Kiếm Tâm

Cậu bé nô lệ vô danh ngày nào được đặt tên vì chính trái tim của mình. Cậu bé đã lay động trái tim của một cao thủ ẩn danh, với môn tuyệt kỹ Phi Thiên Ngự Kiếm tưởng sẽ không bao giờ còn được nhắc đến nữa. 

Bắt đầu với trái tim. Sống cùng từng nhịp tim lý tưởng, ưu tư, niềm tin, những suy ngẫm về hành động,... Và rồi, kết thúc cùng trái tim. Trái tim của thanh kiếm. Nếu kiếm sĩ sử kiếm để gây thương vong, hoặc lấy đi sinh mạng của người khác, cuối cùng chẳng phải y cũng chỉ hóa một thanh kiếm sắt đơn thuần thôi sao. Nhưng sống cùng kiếm, hiểu kiếm, tìm kiếm thanh kiếm tri kỷ với lý tưởng của mình (thanh battousai), ray rứt sau mỗi nhát kiếm chí mạng vào kẻ địch... Đó mới thật là kiếm sĩ. Samurai coi trọng chữ "Trung", nhưng trong Kenshin vẫn còn đó trái tim dạt dạo tuôn chảy. Kenshin vẫn đi tìm và đi theo lẽ sống của riêng mình với thân phận bị người ta căm thù, bị ghét bỏ, bị lảng tránh, bị sợ hãi, nhưng cùng với cả những yêu thương, ngưỡng một và thấu hiểu.

Và cuối cùng, Kenshin cũng có thể chết. Một trái tim, cuối cùng cũng đã có thể ngơi nghỉ. Bên cạnh một trái tim khác. Dưới gốc cây anh đào. Dưới những cánh hoa anh đào tung bay trong gió.

Rồi cuối cùng cũng phải chết. Mình đã từng nghĩ đến cái chết. Rất nhiều. Và giờ đây, mình lại mong được sống. Để hi vọng rằng một ngày nào đó, sẽ có thể hạnh phúc khi cái chết tìm đến.

Kenshin!!

 
nguyenguyen: (empty)
Lời cuối cho tình yêu: I Love You!

KinKi Kids đã mở đầu bài hát ấy như thế. Tạm biệt tình yêu, ta rơi vào nỗi cô đơn vò võ. Ít khi nào dám nhìn thẳng vào tình trạng trái tim của mình, một cách đầy dũng cảm như bây giờ, dù thật nặng nề. Không tình yêu. Không một lời hứa hẹn. Không gì cả. Trái tim mình rơi vào tình huống còn tệ hại hơn cả sự nghiệp của mình. Chẳng thể dùng bất cứ lời lẽ nào để biện hộ nữa. Mình thật sự ganh tị với những ai có thể mỉm cười hạnh phúc vì biết được một ai đó yêu thương. Mình ghen tị với những ai có thể chụp 1 tấm hình hạnh phúc bên người ấy. Mình ganh tị với những ai luôn có một cái hẹn thong dong, tay trang tay ngoài phố bên nhau vào cuối tuần, vào bất cứ ngày nào trong tuần. Và với những ai có thể ngóng chờ một ai đó đang đến với mình.

Mình - Chẳng có gì. Chỉ là cô đơn, và vò võ. 

Chỉ còn công việc thôi. Phải cố gắng! Chỉ còn có sự nghiệp và công việc để mà bám vào, để quên đi tất cả. :)
nguyenguyen: (empty)
nhận được cuốn lịch mới, giở ra xem. ái chà. năm nay tết đến sớm nhỉ! vậy là những kết thúc lần lượt nối đuôi nhau. và mình thấy thật... chùng.

lần đầu tiên thực sự trong cuộc sống, mình nghiêm túc nghĩ về những kế hoạch, và mong muốn thực hiện chúng. lần đầu tiên, muốn đóng khung mình trong kỷ lục. để rồi... có chút hoang mang và lằng lặng buồn.

cánh cung.

mình thích câu chuyện trong Truly, Madly, Yours. đó là tình yêu. chỉ đơn giản là tình yêu. tình yêu duy nhất của một đời người. hiểu rằng bản thân mình thật đơn độc. mình là một. mình là duy nhất. và mình ích kỷ, rất ích kỷ, và rất vị kỷ. mình không có chút mong muốn chia sẻ cuộc sống của mình với bất cứ ai cả. đó là một mảnh ghép của trò chơi xếp hình mà bức tranh được tạo nên từ nó rồi sẽ trở thành sự trống không vô cùng. có thể có 1 nhân vật xuất hiện trong đó. mà cũng có thể... chẳng có ai cả.

"em giương cánh cung
em không còn hiền dịu
đi đường trong nắng hanh
em mang những kỷ niệm nào về anh
cứ giương cung lên
rồi ta đành...
rồi ta đành"

mình sắp 23. và chẳng mấy chốc. sẽ lại phai nhòa hòa mình thành cát cháy mình dưới ánh mặt trời, trong dòng gió miên man không ngớt.
nguyenguyen: (sad)
tương tư khổ
khắc cốt ghi tâm
tình bất lão
nguyenguyen: (dreamy)
"mạn mạn lộ"
- thích cụm từ đó. chỉ đơn giản vì lý do âm thanh. quả thực khiến ngta xiêu lòng và hoài niệm sâu sắc, kết hợp với chút phiêu lãng đượm nỗi buồn thời thế.

ngày mai là ngày tam trùng, một ngày tam trùng khác. thiên hạ như lên cơn điên mất rồi. ta có quyền gì để "định giá" những kỳ quan thiên nhiên ấy chứ. trò hề! 

có khi... mình là 1  trong số những kẻ ấy :)

đã uống thuốc lại. vì không thể chịu nổi những cơn hạ huyết áp liên tục do mất ngủ gây ra. 

thật là... mạn mạn lộ.

yên

2011-10-25 11:34 pm
nguyenguyen: (free)
Mình nghĩ mình đọc tiểu thuyết lãng mạn thế là tương đối đủ rồi. Ấy vậy mà vẫn chìm ngập. Có lẽ chỉ cần một không gian, cũng đủ để nuôi nấng chút mơ mộng rồi. Có điều, về đêm, khi những giấc mơ về, vẫn chỉ là mình hoặc đu mình bay nhảy tự do, hoặc bị lạc vào những miền đất lạ, hoặc tan biến thành trăm ngàn hạt cát hòa quyện trong gió. 

Hôm nay ở nhà một ngày, dọn dẹp và giặt giũ mọi thứ. Môi trường cần được thanh lọc. Bệnh dị ứng nên thế. Mệt lả cả người, nhưng giờ thì đỡ hơn rồi. Và... một ngày quá nhiều tin tức. Những tin buồn, những tin bàng hoàng, những tin lặng lẽ,... Những bi/hài kịch tiếp nối không ngừng.

Mình muốn mua một mô hình nhà gỗ để đặt dưới tán cây xanh mướt của chậu cây trong phòng làm việc của mình. Để có cảm giác tìm đc một chốn bình yên nào đó :). Ngày mai đi làm... mọi người đã làm xong cái vườn thượng uyển chưa nhỉ ;)).

Nghe "Goodbye Happiness" của Hikki :).

Ôi hạnh phúc...

4 mùa

2011-10-20 06:15 pm
nguyenguyen: (sunshine)


. 4 mùa
giờ mới đúng là mùa thu. ban nãy ăn liên hoan mới nhìn thấy cuốn tiểu thuyết này của Ma Văn Kháng trên kệ sách. lần mò đọc. cảm xúc như lá vàng đang trút rơi ồ ạt, kéo theo đó bao bộn bề trong lòng. mùa thu ta nên tự do và thư thái một chút, cho giấc ngủ đông mòn mỏi, để chờ đợi một khởi đầu khác.

. đã lại đổi theme. bỗng dưng sáng nay nhìn thấy khung nền xám với chiều cao ngút tận của toà nhà chọc trời đột nhiên khiến mình cảm thấy ngây ngất. cái cảm giác rơi...

. ngồi một mình, trễ nải ở lại văn phòng. không muốn về nhà sớm, vì hôm nay dù sao cũng là một ngày đặc biệt. chẳng có ai chờ đợi mình cả. những cuộc liên hoan đã qua. sống trong một gia đình mà khái niệm thời gian đôi khi bị quên lãng kể cũng có cái buồn của nó. 

không thời gian - không già, không phải lo lắng nhiều thứ. nhưng đồng thời, chút thi vụ của đời sống cũng ra đi kèm với nó.

. dạo này thích đọc tiểu thuyết diễm tình =)) (thích 2 chữ "diễm tình" ấy :>). download về cả đống ebook tiểu thuyết của Judith McNaught và Rachel Gibson. đa phần đọc liền một hơi rồi đi ngủ. những đoạn không cần thiết thì phiên phiến lướt nhanh như gió. sau cùng thì chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đọc lại. về mặt hiện tượng thì khá giống với "Bởi vì yêu" của Guillaume Musso, nhưng bản chất thì khác xa ;)). ít ra thì cuốn nọ mình còn khắc cốt ghi tâm được đúng 1 câu =))

đấy đấy! không uống thuốc nữa là sướng thế đấy. tuôn như gió. 15 phút thế là trôi qua nhanh chóng. 6h rồi. hay ngồi chơi, chờ đến 7h rồi về nhỉ :">

. 6h

. mình thích bản vietsub Shunkashutou của GCFS. thích phần intro của nhóm. thích intro của bài hát, và cái intro của nhóm fansub. thích đoạn 2 của bài bắt đầu từ khúc lời cầu hôn được thốt ra. nói chung thích cả bài, thích tất tần tật những gì thuộc về bài này. quá hay!! =))

quăng luôn cái link lên cho ai thích thì download về xem/nghe =)): http://www.ghostcafe.net/2010/08/vietsubkara-hilcrhyme-shunkashuto-pv.html

. nhân tiện 8 tít linh tinh. mình đề nghị mấy bạn tìm hiểu về Viktor Frankl vì cuộc đời của ông này rất đáng tìm hiểu. rất hay với những triết lý sâu sắc. dịch tạm một câu danh nhân của ông này:

Freedom, however, is not the last word. Freedom is only part of the story and half of the truth. Freedom is but the negative aspect of the whole phenomenon whose positive aspect is responsibleness. In fact, freedom is in danger of degenerating into mere arbitrariness unless it is lived in terms of responsibleness. That is why I recommend that the Statue of Liberty on the East Coast be supplemented by a Statue of Responsibility on the West Coast
"Tự do không phải là điều cuối cùng ta cần đạt đến. Tự do chỉ là một phần của câu chuyện và là một nửa chân lý. Tự do có thể là khía cạnh tiêu cực của toàn bộ hiện tượng trong khi khía cạnh tích cực chính là trách nhiệm. Trên thực tế, tự do đang lâm vào nguy cơ bị suy đồi vì sự độc đoán nếu tự thân nó không tồn tại trên danh nghĩa trách nhiệm. Đó là lý do tôi đề xuất tượng Nữ thần Tự do ở bờ Đông nên được bổ sung bằng công trình tượng đài Trách nhiệm ở bờ Tây."

. giờ đang nghe Swan Song của KKK. bài này sẽ giới thiệu một ngày nào đó. 

. hôm nay, thực sự... muốn ở lại công ty trễ. 

. 15 phút cuối của ngày. nghe OST của Kenshin. lại Kenshin nữa. nhớ đến câu nói ấy của Kon Satoshi: "Ah... I can die at last." sống là một đặc ân, là món quà kỳ diệu. cái chết cũng thế. trong rất nhiều tác phẩm kinh điển, các nhà văn thường kết thúc cuộc đời của một nhân vật vĩ đại bằng một câu rất ngắn gọn và đơn giản: "He dies." đại loại thế...


. 19

2011-10-19 11:45 pm
nguyenguyen: (drunk)
mình ghét khi phải thừa nhận là mình không thể viết được gì ra hồn trong suốt gần 3 tháng qua. 3 tháng, ngập đầu trong một đống sách vở, cả tiếng Anh lẫn tiếng Việt mà không thể viết đc gì cho ra trò trống. đó không phải chỉ là nỗi buồn. đó còn là cảm giác bất lực. cảm xúc bị khống chế trong một mớ chất hóa học và sinh học mà ngta nghĩ là có ích cho việc điều trị bệnh. không nghĩ được. tay viết cứng đơ. phải đi ngủ sớm. phải dậy sớm. phải đi làm cho đúng giờ. chen chúc chật chội trên một cái xe buýt hôi thối mùi người mà vẫn phải nghĩ về những điều tốt đẹp.

có quái gì điều tốt đẹp ở cái thế giới này chứ.

tất cả bị dích vào nhau. bị trói buộc vào nhau. càng giãy giụa lại càng đau.

một thế giới vô phương. dựa vào nhau như những thây ma để mà sống. một cõi riêng là phi thực. 

từ chối uống thuốc. từ chối điều trị tiếp. bệnh hoạn gì chứ. các người muốn chụp vào tôi một lý do để tỏ ra thông cảm và nhân tiện khiến tôi trông có vẻ bình thường chứ gì!? tôi căm thù điều đó. thay vì cố gắng hiểu, thay vì thử bước đi trên cùng một còn đường, hóa ra lại chỉ là những thông cảm vớ vẩn về một tình trạng bệnh tật ảo tưởng nào đó.

chấm hết.

lấy lại cảm xúc. lấy lại suy nghĩ. một ngày nghỉ ở nhà. thoát khỏi mọi thứ trong 24 tiếng. quá tuyệt vời!! ít nhất, không phải phụ thuộc vào thuốc cũng là một kiểu tự do độc lập.

chấm hết cho một ngày 19. 

phẫn nộ.
nguyenguyen: (Default)
Đúng ra cũng chẳng có lý do gì để phải vộ vã để lại vài dòng lên đây. Nhưng hôm nay, sau khi nghe Đại hội Việt-Nhật, và nhất là sau khi nghe một Hoài Vọng Ins. rất lạnh lẽo và cô độc trong "Li ti" của Tùng Dương, mình thèm "Diving into your mind" khủng khiếp :)

Chỉ đơn giản thế thôi...

Nhớ cái hình ảnh và cảm giác "I'm sleeping on the table in the sun... " ở đầu bài :)

sách

2011-10-08 11:57 am
nguyenguyen: (Default)
mấy hôm trước tạo 1 account bên dreamwidth rồi cũng để đó. có gì mà phải bận tâm với cái acc đó chứ.

những giấc mơ trôi mãi không dừng. hôm nay, mơ về âm nhạc và... lại nơi cũ ấy. âm nhạc, tiếng dương cầm, vĩ cầm réo rắt theo từng bước đi qua những dãy hành lang cũ, lúc trầm bổng, lúc thanh thoát, lúc dồn dập. hệt như một bộ phim vậy. từ khi chuyển thuốc mới, hầu như giấc ngủ nào mình cũng mơ, những giấc lạ, những giấc mơ đẹp, những giấc mơ hay ho. những cuộc phiêu lưu. 

những ngày này, những giấc mơ chút gì đó khơi thắp một điều gì đó trong mình. viết. sách.

đã xong cuốn sách. một cuốn sách hay. nắm rõ hơn về điều mình khao khát.

nổi hứng đọc một tiểu thuyết theo kiểu diễm tình. một rổ lỗi chính tả. một câu chuyện bình thường. đọc vèo và hết chỉ trong một đêm. 75000 cũng không hẳn là vô vị. vui vui. biết là mình thiếu chút gia vị tình yêu cho đời sống. cơ mà những giấc mơ vẫn mạnh mẽ hơn. những giấc mơ của mình... ờ thì... đôi khi cũng xuất hiện chút lãng mạn trong đó. cuộc phiêu lưu nào cũng cần có chút gia vị nhẹ nhàng trong đó. tình yêu như nước mắm. tuy mình không thích nước mắm, nhưng có cũng không sao =)). còn sách, và viết là muối. mình thích ăn muối =))

begin

2011-10-05 05:40 pm
nguyenguyen: (Default)
a new beginning... perhaps
since the end of July, i've got such beginnings that all make me feel so fresh.
hope days wil pass by with me whole heart for everything. 
nguyenguyen: (Default)
Công việc bận rộn.
Về đến nhà mệt lử rồi nên cũng chẳng còn biết phải viết thế nào, để suy nghĩ vào đâu, nhất là khi thuốc thang cứ ngày càng rút cạn và phai nhòa dòng suy nghĩ của mình.
Nhưng có lẽ mình đang càng bị lờn thuốc. Vì đôi khi, cảm xúc lại trỗi dậy, như hôm trước đọc điểm tin sách, gặp vài tựa thật lay động. Hay như hôm nay, nghe tiếng nước róc rách từ một góc của khu vườn lại thấy bình thản và lắng đọng đến lạ. Cứ đứng yên đấy, bên dưới tán cây bồ đề, bên bộ bàn ghế gỗ ngoài vườn, lắng nghe. :)
À, ra thế, mình muốn nghe Igor Krutoi. 
...
Mình là kẻ sống theo cảm xúc... Thật đấy :)!



nguyenguyen: (straw hat)
cái tên giản dị mà thật hàm súc, giàu sức gợi. nói theo ngôn ngữ của các bài giảng văn trên lờp là thế. 

ngôn ngữ của riêng bản thân thì đang thinh lặng cảm nhận tốc độ thả mình trong không trung khi mùa ấy  ùa về. gió thốc lạnh căm, không gian ẩm hơi nước khiến ngta thèm thuồng thật dữ dội một hơn ấm. và như thế, có phải âm thanh lá rơi xao xác sẽ tô điểm thêm cho cái không gian trống lốc trong lòng ta!?

cảm giác thôi. đang rảnh mà :)!

sắp đến mùa lá rụng trong vườn rồi. và sau đó...
nguyenguyen: (free)
uhm thì viết nốt những dòng vụn vặt cho hôm nay.

là...

mình thuộc loại 40000, 50000, hay đến 80000 suy nghĩ/ngày nhỉ :D!!

chỉ là số trung bình thôi đấy nhá =))
nguyenguyen: (Default)
Đây có lẽ là entry cuối cùng trong tháng. Vì công việc bận rộn. Vì những ngày nghỉ sắp tới. Và vì... mình định thế.
Mình ghét uống thuốc.
Chúng làm mình quên đi, ức chế suy nghĩ và cảm xúc của mình.
Mình ghét!!
nguyenguyen: (Default)
viết cho thứ 7
1 2 dòng
đôi con chữ
thế thôi!

nhìn đi nhìn lại, thấy như một con cóc đang ồm ộp trong cái entry này vậy ;))
đang lên cơn bấn. muốn nghe KKK hoài hoài thôi :)
gần hết tháng đầu rồi!! ;)) tháng sau đi làm luôn ngày thứ 7 nhá :D
nguyenguyen: (Default)
thế đấy, tháng lại sắp qua rồi.
hôm nay, có chuyện vui. một thành viên mới trong gia đình mình. 
3.5 kg. chào mừng bé Khánh Minh.
hình hài bé bỏng mới đáng yêu làm sao. ngay cả tiếng khóc í é, hay cái "liếc" mắt nhìn, từng nhịp thở và tiếng vòi sữa của bé cũng thật dễ thương.
đẹp và đáng yêu!!
đôi má phính hồng nữa này :)!


đọc bài viết về cung Hoàng đạo Ma Kết. - http://vudiepcoc.wordpress.com/2011/08/16/phan-tich-hoang-d%E1%BA%A1o-12-ma-k%E1%BA%BFt/
bỗng dưng nghĩ về Milan.
và tất nhiên, về chính mình nữa...
đỏ và đen! :)


nguyenguyen: (Default)
không phải là bận đến mức không post được gì. việc thì cũng chả có gì gọi là bận, vì mình không phải loại mang việc về nhà làm. có thể ở lại trễ vì say sưa quá độ, nhưng đã đứng lên ra đến trạm xe buýt là trong đầu không còn nhiều lưu luyến với công việc nữa. 


về nhà - ăn - tắm rửa - tầm phào chốc nhác - và ngủ.


8 tiếng đồng hồ dán mắt vào màn hình máy tính, rị mọ lần giở từng chút một kiến thức mà mình chưa biết, chưa hiểu, tối về nhà không còn mấy hứng thú đổ thêm... kéo dán vào mắt để lại tiếp tục... dính vào màn hình máy tính. ngay cả khi đang ngồi gõ lạch cạch những dòng này, mắt mình toàn chú mục vào cử động của ngón tay trên bàn phím, chỉ thỉnh thoảng liếc lên màn hình nhìn xem có gõ sai chỗ nào không thôi. :D


LJ thế là đã thay đổi.


tháng 8 mưa dầm dề. và xen kẽ những ngày nắng gay gắt đến không kể xiết.


đôi khi thích chí ngồi thừ người ra đấy và thả hồn lơ đễnh đi đâu đâu. mình thích công việc này ở điểm ấy đấy. 


đêm qua, lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu điều trị trầm cảm, mình lại nằm mơ. một giấc mơ...


à, mà sáng nay đã nghĩ ra cách chống buồn ngủ trong khoảng thời gian 2 tiếng đầu ngày làm việc :D mai lại áp dụng!!


mưa đầu tuần :)


~may mắn~


ngày mai, ít nhất một sinh linh mới chào đời! :)




Profile

nguyenguyen: (Default)
nguyenguyen

November 2011

S M T W T F S
  12345
6789 101112
131415161718 19
2021 22 23242526
27282930   

Syndicate

RSS Atom

Most Popular Tags

Style Credit

Expand Cut Tags

No cut tags
Page generated 2025-08-17 04:57 am
Powered by Dreamwidth Studios