
"Đã hết buồn và hết vấn vương,
Đã hết hờn giận hết nhớ thương,
Và đã hết ngồi nhìn mãi bóng đêm,
Sớm mai em lặng ngắm vệt nắng cuối thềm."
Chỉ muốn nói thế thôi! Chỉ muốn viết chừng ấy! Nghe và copy 1 đoạn lời hát nho nhỏ, đoạn hợp với tâm trạng với mình nhất ấy :). Đừng hiểu lầm nhé! Vẫn chả dám yêu đâu, chỉ là đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Và nhất là... "sớm mai em lặng ngắm vệt nắng cuối thềm.", em thèm nhìn nắng mới, thứ nắng tinh khôi thơm mướt hơi đất còn ẩm sương, thứ nắng nhỏ nhẹ còn e thẹn vuốt ve những vệt lá, những cọng bụi mà gió đêm đã gửi vào ngày-sau-ngày-hôm-qua :). Lại mỉm cười một lần nữa nhé :)! Để em cười cho nắng thêm ngọt ngào, để gió qua nhẹ bớt những trĩu nặng, để thời gian nán lại chờ tuổi trẻ, và để chính trái tim em thôi những thẫn thờ phiền muộn hay những thở dài hiu hắt.
Em, trái tim nhỏ, cơn gió nhỏ... đi tìm Bình-Yên, đi tìm nụ cười hồn nhiên! :)