~ dương cầm thu không em ~
2010-04-13 01:57 amĐêm tháng 4. Tiếng quạt quay đều đều không dứt. Gió trời tưởng đã đi lạc ở phương nào. Bất chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm rất đen và thăm thẳm Có chùm hoa trắng đọng thanh khiết trên bức nền đó.
Muốn nghe ~ dương cầm thu không em ~.
Một đêm nọ, đeo headphone vào tai rồi thiếp đi mất. Hư hư thực thực, tỉnh lại đã lại gần 4h sáng, chỉ còn lại nỗi bồi hồi, nhớ về những gì từng đi qua. Ngày tháng đến rồi đi. Gió cũng đến rồi đi. Và cả nắng, cả những cảm xúc và cả lí trí. Có những điều nhớ lại chỉ để hoài nghi và gợi thắc mắc trong hiện tại, rằng mình đã từng thế thật chăng, rằng tại sao đã từng như thế. Lại tìm nghe Enigma. Chỉ còn đọng lại kí ức về sự hấp dẫn của giai điệu, nguy hiểm mà lạ lùng. Bắt đầu như thế, 16 tuổi.
Tháng 9 ấy. Khi tháng 9 bắt đầu, có những điều đã đổ vỡ và những mất mát, hụt hẫng xâm chiếm. Và những điều mới ùa đến. Ngày hôm nay?
Uống nước để thức.
Những ngày này năm trước thật kinh khủng. Những cơn lốc. Giờ lại khác. Là lạ! Mình thay đổi!
Đêm!