lưng chừng...
2010-09-21 01:56 amHơi ngạc nhiên một chút. Ah không, bỡ ngỡ chứ... vừa chợt nhận ra bây giờ đã là ngày thứ hai của tuần mới. Thời gian đi đâu mất rồi nhỉ!?
Nhưng tháng 9 cũng sắp trôi qua rồi. Thế nghĩa là thu cũng sẽ "đậm" hơn chút nữa. Hoa sữa đã nở và hương đã bắt đầu lan tỏa theo những ngả đường cơn gió đi qua. Cảm giác thu thật lành lạnh, se se, và man mác. Dạo này tay chân lại bắt đầu "động đậy", muốn viết, và lại bắt đầu viết trở lại.
Mùa thu quả là có cái ma lực riêng của nó. Có lẽ đó là cái cảm giác ở lưng chừng của cả không gian và thời gian. Cái cảm giác bất cần nửa vời, nửa vời bởi tự mình đã trôi ra khỏi cái gọi là nhận thức. Cái bất cần đó kể vào cũng thật là thừa. Nếu bản thân đã trôi ra ngoài cả nhận thức thì liệu chính mình có còn thuộc về cõi này nữa không!?
Nghe Joe Hisaishi và Kevin Kern. Lại thèm sự im lìm về đêm mà ở đó, âm thanh là để tô điểm thêm cho cái tĩnh lặng và sự mịt mùng của bóng tối. Nhiều khi nghĩ, nếu bị mù hẳn cũng không sao; miễn là còn đôi tai và còn cảm xúc :).
"Âm nhạc là phương thuốc hữu hiệu của trái tim." ~ nghe "Friends" mà thấy thật dễ chịu.
Chiều nay ngồi trong giảng đường, đang oi ả thì chợt gió thoảng qua, rồi dữ dội hơn, và rồi mưa. Những luồng không khí mát lạnh không hiểu sao lại chỉ hướng trọn về phía bàn tay trái của mình thôi, và chỉ chừng đó đã đủ để thở phào nhẹ nhõm, những gì khó chịu trước đó đã có thể trôi đi rồi. Có gì qua được liều - thuốc - tự - nhiên nhỉ!!!
Nước vẫn trôi thành dòng. Gió vẫn thổi thành cơn. Mưa vẫn rơi như trút, đổ thành màn dày đạc che kín cả không gian và mắt nhìn ~ nhưng cũng lại mở ra những bí ẩn cảm xúc.
Cuối tuần trước vì sét đánh dữ dội quá mà cp tự nhảy để bảo vệ thiết bị điện trong nhà ~ chịu trận cúp điện trong nửa tiếng; trước đó, mình "cả gan" mở nhạc to hết cỡ để đọ với tiếng mưa ngoài trời. Có "gan" hay không cũng không quan trọng lắm nhỉ!!! =))
Nhưng trong nửa tiếng đó, mình lại bắc ghế ra ngoài hiên, chân vắt lên những chấn song, lấy áo khoác qua người... và thế là nửa tiếng tận hưởng mưa gió bão bùng bắt đầu. Đẹp lạnh lùng và sắc sảo!
Straw Hats ~ mở ra những hình ảnh tưởng tượng xưa xưa. Trẻ con hay bà già!? Nắng trải thật rộng, và sáng rực rỡ. Và xe đạp. Và váy trắng. Và nón rơm :)!
Cho dù những ngày này không ổn, và những chuyện khó chịu, hay những bất trắc đc dự đoán cho tương lai, nhưng nhạc vẫn nghe thường, ngày ngày vẫn đi đi về về, vẫn ăn uống, vẫn nghĩ, mệt mỏi rồi lại hồi sức v.v... Rồi lại thèm thuồng những ngày ấu thơ, chỉ việc ăn - ngủ - chơi. Rồi lại thèm thuồng những ao ước cho một ngày của thật nhiều năm về sau này, đc nằm thoải mái và tha hồ đọc sách mà chẳng còn bận tâm gì về thời gian nữa.
Thế đấy, chốt lại 2 điểm cho quá khứ và tương lai. Chính ra hiện tại mới là điều luôn bị bỏ ngỏ. Ta nên thế nào!? Ta sẽ làm gì!? Tiếp theo!? Và sau đó!?
Ah ~ Hnay đã 21 rồi đấy ah!? 21 tháng 09... Một điểm của thời gian vô hình và như không hề tồn tại :).
Mắt díp lại cả rồi! Hì hì ~ trẻ con - bà già - và một con cú!!! :P