một hôm...
2011-01-21 06:14 pmBuổi trưa nằm đọc truyện rồi thiếp đi mất một lúc. Đến lúc tỉnh thì hơi ngạc nhiên vì mình đang nghe đến "Đêm thấy ta là thác đổ". Lâu lâu nghe lại, đúng là cảm thấy là lạ...
Bây giờ đã vào cuối tháng giêng. Bây giờ... mùa đông đã sắp qua.
"Ngày xuân bước chân người rất nhẹ
Mùa xuân đã qua bao giờ..."
Dù dự báo thời tiết cho biết trời sẽ lạnh đến tận sau Tết, nhưng mấy hôm nay lại ăn mặc khá phong phanh: quần đùi áo sát nách, vì nóng! Đúng hơn, vì bức bối. Có điều gì đó bức bối trong mình. Đêm qua bỗng dưng đầu ngón trỏ tay trái rát và nóng lên. Hơi hoảng loạn (sau khi đọc về hiện tượng cơ thể người tự bốc cháy trong bộ "Bí ẩn mãi mãi là bí ẩn") nên đã vội ngâm tay vào nước lạnh. Mọi thứ sau đó ổn định trở lại, nghĩa là vẫn thức khuya, đọc truyện đến tận gần sáng.
Cái tết này, mình không mong chờ nó chút nào! Vì những gì sẽ diễn ra tiếp sau đó, vì những gì mình phải đối mặt, mà khi vượt qua rồi, có thể mình sẽ mất đi một điều gì đó quý giá. Đôi khi lại thấy mình đớn hèn đến vậy.
Thời gian của một con người khó có thể bị đứng lại. Có lẽ phải rất lâu sau người ta mới có thể hiểu được bản chất thật của thời gian và làm chủ được nó, mà cũng có thể sẽ là không bao giờ cả. Vì đó sẽ lại là một cuộc cách mạng, vì nó sẽ giết chết cả một hệ thống nhân sinh quan đã tồn tại từ quá lâu, có thể là ngay từ khi loài người có ngôn ngữ và tạo ra được công cụ lao động. Chúng ta vẫn có giới hạn cho riêng mình, thứ giới hạn tồn tại do chính cơ thể mình.
Ah... trở lại chuyện bản nhạc kia. Nó làm mình chợt nhớ đến một điều khác, đó là thói quen nghe nhạc. Gọi là gì nhỉ... một dạng tiềm thức!? Có lẽ... nhớ mang máng từ những bài học Tâm lý giờ đã xa lắc và sắp tan biến mất rồi (haha). Tiềm thức!!!
Đó là... mình hay thay đổi list nhạc theo mùa. Tất nhiên có những lúc rất chịu cập nhật nhạc mới, nhưng có những thời điểm trong năm mình vẫn muốn nghe lại một số bản nhạc nhất định. Chẳng hạn: khoảng mùa đông (cuối tháng 12 đầu tháng 1, hay những khi trời lạnh), mình sẽ nghe "Đêm thấy ta là thác đổ"; vào mùa thu thì nghe "Autumn in Paris" hay "Forever Autumn"; khoảng hè sang thu thì khắp phòng sẽ vang lên giọng hát Hà Trần với "Dẫu phố em qua"; vào những ngày mưa tầm tã của tháng 6 và tháng 7, mình sẽ nghe ngồi im trong một góc và lặng lẽ nghe tiếng guitar dạo bản "Tháng sáu trời mưa"; vào khoảng 3 và tháng 4, sẽ rất buồn khi nghe "Ru em từng ngóc xuân nồng" (nhất là khi nghĩ về cái hiện trạng độc... của mình) nhưng cũng chẳng sao cả vì đó đã là một thói quen rồi, một điều sẽ làm khi tháng 3 sắp qua và tháng 4 đến (tháng 4 - tháng evil).
Ví dụ linh tinh như thế. Mình có lẽ là người mang nhóm máu O thật! Vì đây là nhóm máu sống gần với bản năng tự nhiên nhất (original đó ha!) Mình nghĩ đến câu chuyện đi tìm kiếm sự thật với đức tin tình yêu tuyệt diệu trong "Thiên táng" của Hân Nhiên. Người Tây Tạng đã sống (có lẽ một số ít vẫn còn đang) một cách tự nhiên như vậy, linh hoạt và tương tác tuyệt vời với tự nhiên. Mùa đông di chuyển đến đâu, mùa xuân ra sao, rồi mùa hạ và mùa thu... họ cứ thế, di chuyển, sống và chết... vì đức tin, vì bản năng.
Mình sống theo bản năng. Cũng đúng thôi!!!
Giờ thì đang đọc dở tập 7 của bộ tứ quái mới, và list nhạc đã vừa nhảy sang "Thư pháp" :)
"Xuân hồng như nắng
Hạ tím như mưa
Thu vàng như lá khô
Đông trắng như mây trời bay
Em mềm như gió
Rượi mát như sông tuôn trào thư pháp tôi
Trôi mãi trôi xô thành đôi
... "
Điều mà mình sợ mất đi ư, có lẽ chính là "Đời ta có khi tựa lá cỏ - Ngồi hát ca rất tự do".
Đêm trước có ngồi đọc cái "The Secret Language of Birthdays". Chắc chuẩn bị đọc sang "How to avoid falling in Love with a Jerk" :D (or How to fall in love without losing your mind).
Là lá la...