2011-01-25

nguyenguyen: (Default)
Yiruma có bản nhạc tên là "Scenery From My Window", nằm trong album "Destiny of Love" của ông.

Không hiểu sao mình lại luôn nhớ rất rõ những khung cửa sổ. Từ những chiếc khung gỗ cổ điển từ thời Pháp ở nhà cũ, rồi khung cửa trắng ở nhà mới, hay những khung cửa trường học, và ngay cả những khung cửa sổ trên xe buýt. Đằng sau những khung cửa đó là những khoảnh trời rất đẹp, khi thì xanh trong bất tận, khi lại xám xịt đầy đe dọa, đôi lúc vàng tươi rực rỡ đầy sức sống khi một ngày mới bắt đầu, và cả những khi đỏ thẫm đến buồn thảm vào một buổi chiều cuối hè sang thu nào đó... Có những lúc thế này, hay thế khác, nhưng mình đều nhìn ngắm chúng. Mình đã ngồi cạnh những khung cửa, hay nằm bên cạnh chúng, chỉ để được ngắm nhìn những khung trời bất tận như vậy một cách thật mê mải.

Mình nhớ về một nhành phượng đỏ đầu hè; mình tưởng tượng về những dòng nước bị mưa hắt ướt trên những tấm kính xe buýt, nước chảy khiến những con đường trỏ nên nhạt nhòa, nhưng cũng khiến ta cảm thấy rõ hơn sự hiện diện của một điều gì đó thật quá bé nhỏ... và chừng như vô hình - hạt nước, nỗi buồn, nỗi trơ trọi.

Cũng có thể, ấn tượng từ những lớp đỏ cổ điển đó đang chồng chất lên nhau, từng lớp từng lớp một, đỏ mặt trời, đỏ chiều, mùa thu đỏ, mái ngói đỏ, nằm dưới tất cả là những tâm trạng khắc khoải không yên, một điều gì đó bị dồn nén, vẫn đang tiếp tục bị dồn nén và dường như khiến chủ thể đó ngày càng vô cảm hơn.

Nhưng rồi cảm giác đang di chuyển trên đường, ngang qua những góc phố, qua những cây cầu, nhìn ngắm thời gian trôi trong mắt mình qua chuyển động của ngày và đêm, nối tiếp và rồi lại tiếp nối. Ánh sáng mặt trời, ánh đèn điện về đêm, đêm hẳn và rồi ngày mới lại đến.

Ở một góc khác, sẽ là những ngày trời thật trong và thật xanh, với mây trắng lững thững trôi. Một ngày không có gió. Một ngày nắng đứng chờ mưa đến.

Một ngày khác lại thật lặng lẽ, với bóng tối buông trải khắp xung quanh, với gió thổi bạt tung những rèm cửa. Lạnh buốt. Nhưng như cam chịu, mọi thứ lặng im chỉ trừ gió rít dữ dội, hét vào nỗi sợ hãi.

Mà cuối cùng cũng chẳng có gì chấm dứt được. Nhìn ngắm được chút gì đó qua những khung cửa đó, chẳng phải cũng chính là minh chứng cho một đôi mắt nào đó, một trái tim nào đó vẫn luôn hé mở để đón nhận sao. Dẫu là buồn một chút, dẫu là trầm một chút; tất nhiên, nếu sôi động hơn một chút thì có lẽ...

Mà cũng chẳng phải là "có lẽ", chẳng phải là giả thiết, đó là một góc của cuộc sống này, như rất nhiều những cảnh vật sau khung cửa sổ mà mình từng ngắm nhìn. Tình yêu là một phần cuộc sống. Nỗi buồn cũng thế. Suy tư hay ngẫm nghĩ cũng vậy.

Nếu nói thật ra thì bây giờ, trước mặt mình là con số 0 thực sự. Nhưng nếu nói là vô tận thì cũng chẳng sai mấy. Đều là chẳng biết đi đâu, và bước đi như thế nào. Đều chỉ là ảo tưởng thôi. Và ngay cả cái chết cũng không hề nghĩ đến như trước đây nữa. Vòng tròn đang nhỏ dần, và ánh sáng ngày càng xuyên qua mình dễ dàng hơn.

Mấy hôm nay chỉ nghe nhạc mà sống. Cứ sống thôi...

Là "Windflower" của Jeon Su Yeon.

Haha...

Profile

nguyenguyen: (Default)
nguyenguyen

November 2011

S M T W T F S
  12345
6789 101112
131415161718 19
2021 22 23242526
27282930   

Most Popular Tags

Page Summary

Style Credit

Expand Cut Tags

No cut tags
Page generated 2025-08-26 01:02 am
Powered by Dreamwidth Studios