Vậy là tròn 1 năm rồi, ngày ca mổ của mẹ thành công. Nhà mình quả thực rất có duyên với số 13, nhỉ! :)
Hnay thật ra chẳng định viết gì cả, chỉ ngồi choi sudoku, xem vài thứ linh tinh cho thư giãn. Nhưng rồi mở nhạc nghe và nghĩ, nhớ lại những cơn mưa, những giấc ngủ trưa, những hình ảnh mình từng thấy trong một vài khoảng thời gian nào đó, cả thực và cả trong tưởng tượng. Nghe "Đêm thấy ta là thác đổ" của Trịnh Công Sơn, luôn luôn thích nhất 4 câu của ông:
"Ngày xuân bước chân người rất nhẹ
Mùa xuân đã qua bao giờ.
Nhiều đêm thấy ta là thác đổ,
Tỉnh ra có khi còn nghe."
Bao nhiêu lần mình mơ về những cú rơi rồi nhỉ!? Và cả những khi mê man chỉ nhìn thấy duy nhất hình ảnh một dáng hình lang thang kiệt quệ trên sa mạc nắng cháy gay gắt, một kẻ say khướt dạt từng bước chân xiêu vẹo trong cõi hư không!? Hay bao nhiêu đêm thức thật khuya chỉ để im lặng nhìn ra ngoài khung cửa sổ đang hướng mình về bóng đêm, chờ từng ánh sáng hắt lên ngày mới!?
Đã từng là cái cảm giác trơn-trượt hay rơi-rất-tự-do. Để mô tả chính xác những điều đó thật khó. Đó dường như rất giống như khi ta choáng váng muốn khuỵu xuống ngất lịm nhưng rồi một tay vẫn níu lại đc một vật gì đó để giữ cho sự vững vàng, một chút còn sót lại. Hoặc khi bị trượt ngã trên một sàn nước, muốn dứng dậy song lại không làm sao đứng lên đc, cũng không tìm đc một sự chắc chắn nào để bấu víu, để tựa. Gần gần thế. Trơn-trượt chính là cảm giác gần như thế, trong một vài khoảnh khắc nào đó mình từng trải qua.
Và rơi... Khi nghe "Đêm thấy là thác đổ" thi thoảng lại nhìn thấy rất rõ cú rơi đó. Những kẻ lang thang... và rơi...
Mình không phải một kẻ ngộ nhạc Trịnh. Gọi là nhạc Trịnh chẳng qua cũng chỉ vì ngta thường hay gọi thế. Nhạc Trịnh cũng chỉ nghe qua vài bài thôi, thích thì có bài này và "Ru em từng ngón xuân nồng" (cảm giác ngủ trong tiếng mưa rơi ấy), thích nhất lại chính là một "Tuổi đời mênh mông" đầy trong sáng. Vì thế, đôi khi nghe ngta ta tiếc thương ông, mình đôi khi thấy rất lạ lẫm. Ông có cần những điều đó không?
Mình chỉ hi vọng rằng... dẫu chỉ là một chút thôi... mình đã hiểu đc một điều gì đó từ những bản nhạc của ông mà mình thích. Ít nhất thì mình hi vọng, mình đã chạm đc chút gì đó vào "cú rơi" của kẻ lang thang mà ông nói tới :).
- - - -
Hnay cũng chỉ đến đây thôi :).
Ah, từ lâu rồi lại xem phim lúc 5h chiều trên HTV7, "Những cuộc phiêu lưu của Merlin". Nếu đã hâm mộ "Bóng tối trỗi dậy" thì tất nhiên phải nghiên cứu "chút đỉnh" về nhân vật này rồi.
Merriman Lyon -> Merri Lyon -> Merlin ;))
Hnay thật ra chẳng định viết gì cả, chỉ ngồi choi sudoku, xem vài thứ linh tinh cho thư giãn. Nhưng rồi mở nhạc nghe và nghĩ, nhớ lại những cơn mưa, những giấc ngủ trưa, những hình ảnh mình từng thấy trong một vài khoảng thời gian nào đó, cả thực và cả trong tưởng tượng. Nghe "Đêm thấy ta là thác đổ" của Trịnh Công Sơn, luôn luôn thích nhất 4 câu của ông:
"Ngày xuân bước chân người rất nhẹ
Mùa xuân đã qua bao giờ.
Nhiều đêm thấy ta là thác đổ,
Tỉnh ra có khi còn nghe."
Bao nhiêu lần mình mơ về những cú rơi rồi nhỉ!? Và cả những khi mê man chỉ nhìn thấy duy nhất hình ảnh một dáng hình lang thang kiệt quệ trên sa mạc nắng cháy gay gắt, một kẻ say khướt dạt từng bước chân xiêu vẹo trong cõi hư không!? Hay bao nhiêu đêm thức thật khuya chỉ để im lặng nhìn ra ngoài khung cửa sổ đang hướng mình về bóng đêm, chờ từng ánh sáng hắt lên ngày mới!?
Đã từng là cái cảm giác trơn-trượt hay rơi-rất-tự-do. Để mô tả chính xác những điều đó thật khó. Đó dường như rất giống như khi ta choáng váng muốn khuỵu xuống ngất lịm nhưng rồi một tay vẫn níu lại đc một vật gì đó để giữ cho sự vững vàng, một chút còn sót lại. Hoặc khi bị trượt ngã trên một sàn nước, muốn dứng dậy song lại không làm sao đứng lên đc, cũng không tìm đc một sự chắc chắn nào để bấu víu, để tựa. Gần gần thế. Trơn-trượt chính là cảm giác gần như thế, trong một vài khoảnh khắc nào đó mình từng trải qua.
Và rơi... Khi nghe "Đêm thấy là thác đổ" thi thoảng lại nhìn thấy rất rõ cú rơi đó. Những kẻ lang thang... và rơi...
Mình không phải một kẻ ngộ nhạc Trịnh. Gọi là nhạc Trịnh chẳng qua cũng chỉ vì ngta thường hay gọi thế. Nhạc Trịnh cũng chỉ nghe qua vài bài thôi, thích thì có bài này và "Ru em từng ngón xuân nồng" (cảm giác ngủ trong tiếng mưa rơi ấy), thích nhất lại chính là một "Tuổi đời mênh mông" đầy trong sáng. Vì thế, đôi khi nghe ngta ta tiếc thương ông, mình đôi khi thấy rất lạ lẫm. Ông có cần những điều đó không?
Mình chỉ hi vọng rằng... dẫu chỉ là một chút thôi... mình đã hiểu đc một điều gì đó từ những bản nhạc của ông mà mình thích. Ít nhất thì mình hi vọng, mình đã chạm đc chút gì đó vào "cú rơi" của kẻ lang thang mà ông nói tới :).
- - - -
Hnay cũng chỉ đến đây thôi :).
Ah, từ lâu rồi lại xem phim lúc 5h chiều trên HTV7, "Những cuộc phiêu lưu của Merlin". Nếu đã hâm mộ "Bóng tối trỗi dậy" thì tất nhiên phải nghiên cứu "chút đỉnh" về nhân vật này rồi.
Merriman Lyon -> Merri Lyon -> Merlin ;))