Mình nghe nhạc JE. Trong thế giới idol nói chung, mình chỉ nghe mỗi nhạc JE, và nghe đủ của các nhóm, từ đời SMAP trở về sau (các daisempai thì khó kiếm nhạc để nghe quá ^ ^, tìm được mỗi Yuuki100% của Hikaru Genji). Mình thích nhất Kinki Kids, vì họ hát rất hay, và rất vui. Mình thích một Tsuyoshi hay thay đổi style bên ngoài, kì cục trong chuyện quần áo nhưng lại dễ xúc động; mỗi lần xem lại show của Tsu, và nghe giọng Tsu hát là mình nghĩ mình hiểu rằng Tsu trông thế chứ mỏng manh và yếu đuối lắm. Đôi mắt lém lỉnh Tsu cái thời Kindaichi giờ lại cứ man mác buồn. Nhớ Tsu khóc khi viết thư cho Kouchan trên 24h TV, trong khi Kouchan...
Kouchan... cái người này, là một trong những người mình rất kính trọng. Chủ yếu vì... chú ấy cứ huyên thuyên suốt về nước với ánh sáng, về cả thuyết tương đối của Einstein nữa =)))))))))))))))))))))) [chú ơi, cháu trả lời đc cái câu chú vác lên Music Station "hù" mấy chị em nhà AKB48 chạy mất dép hồi cuối năm ngoái này :> LOL]. Mình cũng hay bị "sỉ vả" vì cứ đi thắc mắc về những chuyện không đâu, cho nên mình nghĩ mình hiểu đc cái cảm giác... càng bị lờ lại càng muốn xổ tràng giang đại hải của Kouchan =))))))))))))))))))))))). Vẫn nhớ những lúc cười sặc sụa vì chú bị Tom-san bợp đầu, nhéo tai đến xách cả cổ áo.
Thích cái sự nham nhở của 2 ông chú già lắm rồi mà vẫn cứ cô độc, 2 ông chú bán đĩa nhiều thứ 2 trong JE (chỉ sau SMAP), 2 ông chú giữ kỉ lục cho single No.01 suốt từ khi debut đến bây giờ, 2 ông chú lên sân khấu thì nghiêm túc vô cùng còn ở ngoài đời thì cứ muốn lẩn mình thật chặt. Một chú về nhà chơi và nói chuyện với... bầy cá kiểng. Một chú lại cưng cún như con gái, ngày nghỉ thì chỉ muốn ở nhà ngủ mà chẳng buồn bò ra ngoài. =)))))))))))))))))
Ôi 2 chú ơi!!!
Dù gì thì mình cũng khẳng định, trình độ của mình chưa đủ là... fangirl LOL. Mình làm gì chịu bỏ tiền ra mua đĩa cho các chú chứ >:). Tiền shipment còn mắc hơn cả tiền đĩa nữa, thôi chờ khi nào mình sang Nhật, chừng đó có lẽ mình sẽ mua ;)).
"Time" hay quá. Bài nào cũng hay cả. Nhưng có vẻ nhẹ nhàng nhỉ. Có lẽ qua rồi cái thời sôi động như "Natsu no Ousama". Nghe nhạc Kinki Kids, nhiều khi nhìn một dọc tên các single của các chú, cảm giác như một thứ tự của thời gian vậy. Từ chút gì đó của đau khổ linh tinh, kiểu puppy love, vờ khổ đau trong single debut, đến một "Boku no senaka niwa hane ga aru" tươi tắn của tuổi 20, chín chắn hơn, mơ mộng một chút, đã biết đâu là hạnh phúc và biết nỗ lực vì hạnh phúc. Rồi đến một nửa sau của lứa tuổi, đã ngấm trải thất bại mà không gỡ gạc được, và chỉ biết nhìn lại những gì đã qua.
Và "Time". Mình thích nghĩ về single như một "Time" mới. :)
*
Hai hôm trước có bạn nhờ dịch giúp Real Face của KAT-TUN. Mình dịch. Nhìn tới nhìn lui mới thấy cái tên chú Suga Shikao. À chú này viết lời cho bài debut của KAT-TUN. Vậy nên đi tìm tiếp một lúc rồi thấy cái Shounen Club Premium tháng 3 vừa rồi. Ngồi xem. Nghe chú Suga tâm sự lại cảm thấy ngưỡng mộ chú, không vì có rất nhiều người kính trọng chú (mà theo Taichi-san thì có cả nhà văn Murakami Haruki nữa @@), mà vì những gì chú đã trải qua. Chú đã sống mà không ngừng mong mỏi và khao khát được hát nhỉ. Chú đã nung nấu khát vọng thật nhiều, thật chín, và nhất quyết không từ bỏ nó :). Chú đã sống vì nó. Và tuổi 36 đen ngòm của chú nữa, như thăm thẳm rơi vào hố sâu ngun ngút, bỏ đi để suy ngẫm và lại trở về.
Cuộc sống có lúc thế này, lúc lại thế khác.
Diễn viên Abe Sadao, chú Marumo ấy, cũng từng kể về những ngày tháng vất vả, từ chân công chức văn phòng chán òm, đến chân thợ xây dựng lang thang khắp các công trường. Cuối cùng cũng tìm được điều mình muốn làm và nỗ lực hết mình vì nó. Hay như bác Ken nhóm L’arc~en~Ciel từng khẳng định với KAT-TUN rằng bảo đảm số công việc làm thêm của bác còn nhiều hơn cả nhóm KAT-TUN cộng lại.
Nhìn thấy ánh sáng, ta thấy một đích đến, một đam mê, và đuổi theo nó. Đó chính là sống đấy nhỉ.
Mình không thích kiểu lôi kinh nghiệm ra để cãi nhau, để biện minh. Với mình đấy là một kiểu xảo biện. Phải đúc kết lại và giải thích cho những người trẻ tuổi, cần giải thích theo cách khác chứ không phải chỉ xổ vài chữ gỏn gọn “kinh nghiệm” ra để nói được. Cuộc đời ai lại giống ai chứ. “Kinh nghiệm” chỉ đáng giá khi nó không chỉ là quá khứ, mà là khi nó đã vượt qua cái ranh giới của một cá thể nhỏ bé. Khó nói quá, vì chưa định hình được. Như nhà văn Nguyễn Quang Sáng thì “biết 10 chỉ viết 1”, phải chắt lọc thật kĩ, cho thật súc tích; hay như chú Suga đã kể, lời cho Real Face viết xong rất nhanh, nhưng sửa tới sửa lui mất hết 3 tháng ròng. Cho ra một sản phẩm mà bản thân vừa ý, chẳng dễ chút nào. Trải thật nhiều, thu thập thật nhiều, đôi khi viết lại, và chỉnh sửa rồi, những gì muốn đưa vào lại chẳng còn là bao. Khi viết là khi ta xuất tâm nhỉ, bao nhiêu là tâm huyết và công sức. Các nhà văn khi viết thường lánh về một chốn yên tĩnh để chỉ tập trung cho công cuộc “xuất tâm” ấy. Chú Suga khi sáng tác sẽ ở yên trong xe và ư ử không thôi :)).
Vì thế mà mình rất ghét cái kiểu bình luận hợm đời về đề tài sáng tác của bạn MC trên “Tôi là chính tôi” hôm trước. Giận. Giận vô cùng! >”<
Trans cho “Real Face” gửi từ hôm qua rồi, chỉ vì đã hẹn thế. Mà thật ra thì đến hôm nay, sau khi tham khảo chán chê các etrans rồi mới cảm thấy… hơi hơi ổn. Thế là có khi phải gửi lại cho bạn ấy thôi :|. Những lúc cố gắng, khó tính đến cầu toàn như vậy, cảm thấy vui lắm.
À, có một bạn trên kst bảo là Kamenashi-kun hát Ai ni Tsuite hay hơn chú Suga ( __ _________ “ ). Mình chỉ vừa khen phần trình diễn quá tuyệt vời đó đã đọc ngay được một comment rất chi là… đáng đánh đòn >”<!!! Cũng có thể do bạn đó tìm nghe bản thu từ tận năm 1997, phần phối nhạc kể ra thì hơi khó nghe và khó cảm nhận cái hay của bài hát. Nhưng… nếu nghe LIVE thì tuyệt vời lắm :(. Những bài như Ai ni Tsuite của chú, nghe acoustic là hay nhất, cũng như Yozora no Mukou ấy :). Nghe mãi mà không chán. Càng nghe càng ngấm thật nhiều.
*
À.
À.
Gần 3h sáng rồi :). Muốn dịch Ai ni Tsuite nhé. Lời hay. Và cảm giác lúc hát bài ấy, Kamenishi-kun thật bình dị, không… dẹo kinh hoàng như mọi khi nữa ;)). Có phải khi đó bạn ấy đã rất thật với chính mình không!?
Nếu vậy thì… một bài hát khiến ta bộc lộ phần thẳm kín trong mình. Một tác phẩm thành công đó chứ.
Kamenashi-kun thực sự đã hát rất hay, với Ai ni Tsuite :).
Thời gian ơi. Dù sao đi nữa, cũng xin cám ơn!!! :)