nguyenguyen: (Default)


Dù sao đi nữa...

... cô gái kia vẫn là 1 người may mắn. May mắn vì có 1 người con trai đặt cược tình cảm của mình ngay từ chính lần gặp gỡ đầu tiên, không bằng nhiều câu chữ mà chỉ có ánh nhìn và những giây phút ngượng nghịu, và bất chấp cả bất đồng ngôn ngữ, bất chấp cả khoảng cách địa lí. Có 1 người đang tìm kiếm cô ấy... bằng sụ thôi thúc mãnh liệt vào niềm tin hạnh phúc. Có thể sẽ chỉ la vô vọng, nhưng anh chàng đó đã thử, và vẫn đang cố gắng. May mắn & hạnh phúc! :) Và tôi ghen tị với cô ấy!

... và ghen tị với cả anh chàng kia! Anh ta cũng là 1 kẻ may mắn, vì đã có đủ dũng cảm để tin tưởng và đặt cược niềm tin đó vào 1 cuộc tìm kiếm mà xác suất thành công là quá nhỏ nhoi. Có những người không tìm ra đc tình yêu vốn dĩ vẫn ở ngay bên cạnh họ, huống chi anh, kẻ đang tìm kiếm tình yêu giữa một thành phố với số dân lên đến 8 triệu người. Anh đã rất may mắn vì dám đi tìm tình yêu của mình.





Còn tôi, đang đi tìm tình yêu trong cái địa cầu ngót nghét 8 tỉ dân này. Còn hơn cả săn vịt trời về tỉ lệ thành công (hay thất bại). Xem như gần bằng 0. Sau tất cả những ngấm ngầm rung động, tôi chỉ lại đơn giản trở về với những bản nhạc của mình, để chúng vang lên bất tận, nhịp từng nhịp nhẩn nha nhấn vào nỗi thất bại, rồi nằm lặng im trên chiếc giường đôi vĩ đại đặt bênh khung cửa sổ trắng của mình, cố gắng hướng mắt nhìn ra ngoài bầu trời bao la ngoài kia và thấm thía nỗi cô đơn vĩnh hằng. Tìm kiếm hay không? Có dũng cảm hay không? Đơn giản là khi ta đã hiểu ra một điều gì đó thì những sự chấp nhận lại trở nên dễ dàng hơn. Không thể nghĩa là không thể. Nếu có thể thì ta đã không cúi đầu với nỗi buồn không thể kia. Thời gian đã tước đi của ta cái gọi là quyền đc ngây thơ để thắc mắc, tò mò và thử nghiệm. Không nghĩa là Không. Và ta lại lặng thinh gấp lại những giây phút khi tình yêu chớm nở, khi hạnh phúc sung sướng tột độ của mỗi phút giây đc mơ mộng và nghĩ về 1 ai đó, kẻ đã làm trái tim ta rộn nhịp.

Ngồi im lặng nhìn ra ngoài bầu trời đen thẫm, tôi nhớ lại 1 lời Ngân từng dành cho tôi: đen thăm thẳm và sâu.


*

Tiếng koto dập dềnh từng thanh âm một, đơn lẻ và sắc, như tiếng gõ cửa vào nỗi cô đơn và sự chấp nhận nỗi lòng ấy trong đêm. Tiếng sáo lại đưa ta trôi ra khỏi thời gian, khi cao vút miên man, khi lại trầm mặc diệu vợi. Ta tự hỏi mình đang ở đâu trong thế giới, ở vào một mốc thời gian nào, một thế kỉ nào và một ngày tháng nào? Ta như bay lên, cơ thể như bị tách làm đôi với một phần đứng im nguyên vẹn với hiện tại và một phần bước đi, với sự dẫn lối của giai điệu man mác và phảng phất kia, ta dạo bước ngược về một thuở nào đó mà ta không biết đc, mà ta chỉ có thể gọi bằng cái tên quá khứ. Những điệu múa, những tà áo hội, những chiếc mặt nạ, ở đây và ở kia, ở khắp mọi nơi trên thế giới, những dịp vui hay buồn, và ta thấy ta hoàn toàn không có thật. Ta hư ảo trong hiện tại của chính mình, và lại càng chỉ như kẻ vô hình trong một thời điểm khác, một thế giới khác. Ta thực sự là ai? Thời gian đã đánh rơi mất ta hay ta đã để mình tự trôi khỏi dòng chảy đó?

Cuộc tìm kiếm trả ta trở về với bóng đêm. Một buổi chiều ta choàng mở mắt mà chỉ mơ hồ ngoảnh mặt nhìn ngắm chung quanh, tự hỏi ta đánh mất khoảng thời gian nào của ngày. Lần đầu tiên, những âm thanh không gọi ta trở về lại với cuộc sống. Lần đầu tiên, những tiếng trẻ con tan học ở trường mầm non đối diện không kéo ta ra khỏi giấc ngủ trưa ngập trong gió và nắng. Ta đã bị đẩy đi đâu? Ta mở mắt, thấy trời xẩm tối và thấy rèm cửa lặng yên không nhúc nhích nữa. Gió đã lặng. Ta chờ đợi nhưng không tìm ra một âm thanh nào phù hợp với thời điểm ta định hình trong đầu. Căn nhà trống không, chỉ một mình ta. Ngoài đường cũng trống không, không tiếng trẻ con và tiếng người lớn đi dạo bộ trong buổi thanh vắng. Bầu trời trống không, không tiếng chim muông dáo dác tìm về tổ. Ta đã tự hỏi, liệu có phải ta vẫn còn chìm trong một giấc mơ nào khác không. Những giấc mơ tiếp nối bằng những giấc mơ, và khi ta choàng mở mắt nghĩa là ta rời khỏi giấc mộng này để sa vào một giấc mộng khác. Có phải thế không? Có phải ta sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong lớp lớp những mơ hồ và hoài nghi và không bao giờ trở về đc với thực tế không? Có phải ta đúng là kẻ đã nằm ngoài thời gian không? Chao ôi! Cuộc đời sẽ còn ý nghĩa gì khi ta chỉ còn là 1, chỉ còn là duy nhất trong một cõi mà chính ta cũng không hiểu đc về nó!!!

Ta lại trôi về với khuya. Khuya thật khuya. Khuya của người, ngày của ta. Chỉ còn tiếng nhạc, ánh đèn mập mờ hắt ra từ chiếc laptop, và ta. Căn phòng hứng trọn cơn gió đêm ngùn ngụt và lạnh lẽo. Khuya rồi! Chiếc quạt trên đầu ta nhịp nhàng những vòng quay, tiếng nhạc cất lên nhưng lại hoàn toàn bị chìm đắm trong cái thăm thẳm của sự đen và sâu. Đen thăm thẳm và sâu! Tiếng thằn làn tắc lưỡi nỉ non, những con thằn lằn đã béo ngẫy và trắng nõn vẫn còn tham lam, chúng vẫn thở than cho thân phận đeo bám những bức tường và dựa dẫm vào bầy côn trùng. Cũng như ta, đang lặng im ngồi nhìn vào màn đêm, với tiếng lòng gào thét oán thán cho sự cô đơn của mình. Ta ngồi trên chiếc ghế gỗ, đối mặt với khung cửa sổ, đôi chân vắt hẳn lên chiếc giường đôi vĩ đại mãi mãi dành cho 1 người của mình, lưng dựa hẳn về sau và chờ đợi. Một điều gì đó trong ta ngấm ngầm ao ước sự nuốt chửng của bóng đêm. Ta muốn biến mất một cách lặng lẽ khỏi nơi ta đang sống, nhưng rồi lại chẳng sắp xếp đc cho nơi ta sẽ tới. Ta không biết bóng đêm sẽ mang ta đến đâu, và liệu có thể là nơi tình yêu ta ở đó hay không. Ta chỉ biết rằng bóng tối dẫn ta đến nơi ánh sáng ngự trị, cũng như chiều ngược lại, với ánh sáng đưa ta trở về với đêm đen dày dặc bủa vây, và cứ thế, cứ thế...


*

Ta giương đôi mắt mệt mỏi vì ngái ngủ và vì nhàm chán với giấc mơ ra ngoài cửa sổ. Trời hẵng còn chưa tỏ. Có tiếng người reo bán bánh mì sớm văng vẳng vọng vào cùng những vòng xe đạp cót két. Ta ngồi dậy và cất tiếng gọi mẹ để nhận lại sự xác nhận thời gian bằng con số. Nhạc lại vang lên và ánh sáng bắt đầu xâm chiếm căn phòng, từng chút, từng chút một. Bóng tối bị xua đi và ta ngẩn ngơ nhìn thấy hình ảnh của mình. Lại là mơ phải không? Tại sao ta lại hiện hữu? Đó là bài hát về mùa yêu thương, về một cuộc tìm kiếm bất chấp gió và bão, cuộc tìm kiếm trải qua những vùng đất hiểm trở và những rãnh vực chết người. Cuộc tìm kiếm đó đưa ta trở về với mùa ta yêu thương, đưa ta trở về với chính ta, với thời điểm của ta, với những khát khao vẫn ở trong tim ta. Tình yêu, nỗi khát khao khỏa lấp những cô đơn của một đời người.

Ta đứng lên nhưng sự chuếnh choáng làm ta mất thăng bằng và ta lại ngã người xuống, tìm lấy một điểm tựa bất chợt nào đó. Cánh tay va phải cạnh bàn và ta cảm thấy đau. Ta im lặng, sửng sốt trước cái cảm giác đó. Một điệu nhạc khác vang lên, ta rời khỏi nỗi đau kia để bật nhảy lên giường tìm về phía cửa sổ. Ta nhìn ra và cố tìm trên bầu trời đang hiện lên ngày một rõ cái sắc xanh trong veo một hình bóng. Và ta thấy ở nơi đó, đang chao nghiêng dưới bóng mặt trời rực rỡ là một đôi cánh hùng vĩ đang cất tiếng gọi ta. Ánh sáng ngày một dữ dội hơn. Ánh sáng hâm nóng không khí và làm làm bốc hơi khỏi những cơn gió sự nặng trĩu đang đè nén lên dòng chuyển động vô hình đó. Thời gian ngập ngừng rồi dừng lại, để mặc ta với mê mải chìm đắm vẻ đẹp trên bầu trời kia. Nhịp nhàng, nhịp nhàng, đôi cánh chim lướt đi chậm rãi qua mặt trời, nghiêng qua liệng lại, thư thả mà đầy mạnh mẽ, như thể đang thách thức với những cú rơi tự do của trọng lực, của mưa, của lòng người trong nỗi đắng cay và tuyệt vọng. Tiếng chim vang lên, tiếng chim đang gọi ta đi, tiếng chim như tiếng trống dồn dập thúc giục, tiếng chim như tiếng tiếng sáo cao vút kéo ta nhoài người ra khỏi khung cửa sổ và bốc ta lên những tầng mây trắng đang trôi kia. Ta nhìn cánh chim, ta nhìn bầu trời xanh, ta nhìn mây, ta thấy bất tận. Ánh sáng trải ra bất tận, ánh sáng hấp dẫn ta, một sinh vật của bóng đêm. Ánh sáng khiến cái cơ thể vừa đây hẵng còn lạnh lùng nay như ngọn đuốc. Ta là vật chất. Ánh sáng là vật chất. Vật chất trượt lên nhau tạo thành nhiệt năng. Ánh sáng nóng, và ta cũng nóng lên. Ta sốt. Ánh nắng chói lòa mắt. Ta giữ mình tìm mãi về tận nơi cánh chim bay đến. Và tự lúc nào đó, ta trượt khỏi đám mây.

Ta rơi! Cú rơi đẩy ta khỏi bầu trời, giữ ta xa vời vợi với cánh chim kia. Tiếng sáo trở lại với những nốt trầm ngâm và dai dẳng khắc vào ta sự nuối tiếc về những gì đã qua và những nỗi mất mát ta đang chịu đựng. Ta biết mỗi cuộc đời đều trống không theo những cách khác nhau. Ta cũng biết mình có quyền ích kỉ! Và ta ích kỉ! Ta rơi xuống với duy nhất sự ích kỉ còn đc giữ lại cùng bản thân.


*

Ta nằm trên giường. Một bên lấp đầy chăm gối, với những cuốn sách mé đầu giường mà ta yêu thích. Một nửa còn lại thuộc về không ai cả. Ta bỏ mặc phần đó. Ai đó đã khép rèm cửa lại, và chỉ chừa một khoảng trống nho nhỏ, vừa đủ để nắng rọi vào, để thắp sáng căn phòng và để sưởi ấm cho ta. Gió dìu dịu đang đùa cợt với tầm rèm cửa, nửa muốn hất tung nửa lại cầu lấy sự bình yên.Ta ngoảnh nhìn ra ngoài khung cửa sổ qua khoảng trống giữa hai tấm rèm cửa bị kéo hờ. Một mảng tường che lấp mất bầu trời của ta. Những cành mai đang đơm hoa cũng chộn rộn góp phần giành mất một mảnh trời của ta. Nhưng ta biết trời vẫn xanh ngoài kia. Tiếng nhạc không còn. Ngôi nhà lại trống. Giờ là tiếng lũ trẻ đang e a học chữ bên trường mầm non. A... bờ... cờ... Ta nâng cánh tay mình lên, hững hờ chạm vào tầm rèm ở gần mình rồi nhấc lên. Gió chợt lồng lộng và ta cảm thấy đôi mắt mình trở nên lấp lánh. Ta vội quay đi để tránh khỏi những bất ngờ ập đến và rồi lại từ từ trở lại khung cửa sổ.

Bầu trời của ta vẫn ở đó. Trời vẫn xanh thanh khiết. Nắng làm dậy lên mùi tươi mới và gió đưa hương tinh khôi đó thoảng trong không gian. Một bông hoa trắng nhỏ nhắn khẽ chuyển động theo làn gió ấy. Những màu xanh, xanh trời, xanh lá, xanh mảng tường,... vắt vẻo trên nhau và trên tất cả là bông hoa trắng ngần của ta. Sáng! Mọi vật đều sáng! Ta ngồi dậy, chậm rãi kéo tung đôi rèm xanh lá mạ rồi mở cửa bước ra hiên. Lá vàng héo úa như vụn gãy dưới bàn chân của ta. Ta chợt nhận ra hai bụi ngâu đã chớm nụ từ bao giờ. Và bên kia đường, cây hoa sữa chuẩn bị cho đợt hoa cuối cùng của năm. Ta khẽ mỉm cười! :)


*

Ngồi im bên bàn học. Cửa sổ đã mở và bút đặt sẵn trên trang giấy nhưng rồi lại thấy đầu óc mình lẫn lộn đến mức không biết nên viết ra điều gì. Duy chỉ có một điều ta nhận ra cho chính mình, lại một điều nữa cho suốt cuộc đời của mình. Đó là ý nghĩa lá bài Tarot của ta. Mọi chuyện cho dù có thế nào rồi cũng sẽ qua, quan trọng là sau đó ta có dám bước tiếp không. Không phải ngẫu nhiên mà ngày và đêm nối tiếp nhau. Những thập kỉ, những thế kỉ, những thiên niên kỉ, những thế hệ người nối tiếp nhau là có lí do của riêng nó. Một lí do đang chờ đợi ta suy ngẫm và tìm kiếm câu trả lời, một lời giải đáp thật nhân văn.

Ta đặt bút viết. Ta tạo nên một sự hiện hữu từ hư không. Những nét mực xanh tạo hình con chữ. Những con chữ định dạng câu văn, và rồi đoạn văn. Ta tạo ra và rồi dừng lại sự sáng tạo đó, để lại tiếp tục cuộc hành trình tạo dựng đó. Cuộc đời là một chuyến hành trình. Ta hi vọng mình còn nhiều thời gian để tiếp tục tìm kiếm, suy ngẫm và tạo dựng. Ta sợ nhưng cũng lại rất cần thời gian, cũng như với tiền bạc và thức ăn vậy. Nền tảng! Thức ăn và nền tảng của sự sống còn. Tiền bạc là sự nền tảng của sự phát triển xã hội. Thời gian là nền tảng của quá trình sống. Không có thời gian, ta không nghĩ đc những điều đó, ta không biết yêu những đứa trẻ, không nhận ra nỗi mất mất lớn nhất của chính mình và không biết khao khát yêu thương đến vậy. Ta nhìn vào một đôi mắt và lại nghĩ về một nửa chiếc giường trống của mình. Ta nghĩ ta thích một nụ hôn ngọt ngào, dài và sâu hơn :). Chà, ta đang mơ mộng...





Cây cầu dài và lớn. Xe cộ đông đúc và liên tục đổ qua đó. Từ lâu rồi những bóng người đi bộ như đã hóa thành dĩ vãng, hóa thành vô hình và lạ lẫm. Nhưng mặt trời ở đó, ở đỉnh cầu, ở nơi dành cho một kẻ bất động nhìn ngắm nó.

Ở nơi đó... Ngày mai... Hoàng hôn...

Cuộc phiêu lưu của ta khi một bên chân hẵng còn khập khiễng, vào thời khắc huy hoàng mà ánh sáng sẽ đưa trả ta về với bóng tối... :)

Profile

nguyenguyen: (Default)
nguyenguyen

November 2011

S M T W T F S
  12345
6789 101112
131415161718 19
2021 22 23242526
27282930   

Syndicate

RSS Atom

Most Popular Tags

Page Summary

Style Credit

Expand Cut Tags

No cut tags
Page generated 2025-08-21 09:21 am
Powered by Dreamwidth Studios